Những người giữ lời thề
TT - Những câu chuyện xúc động về tình nghĩa vợ chồng trong cơn hoạn nạn được ghi lại tại bệnh viện.
Vợ chồng anh Nguyễn Long Vũ
Ngày càng nhiều lời than phiền về những đôi vợ chồng gấp rút thành hôn rồi nhanh chóng ly hôn. Luật sư nào phụ trách ly hôn cũng đều than thở cho tình trạng “non vợ chồng” hiện nay. Tuy nhiên, qua một ngày lăn lộn nơi bệnh viện, tôi chứng kiến không ít đôi vợ chồng không lìa nhau nửa bước khi một trong hai người đang sống “dưới giá treo cổ”.
Họ đã giữ trọn lời thề trong ngày cưới: “Khi mạnh khỏe cũng như lúc đau ốm, khi giàu sang cũng như lúc nghèo khổ…luôn sát cánh bên nhau”.
Anh Nguyễn Long Vũ, 32 tuổi, đang nuôi chị Trương Thị Tư Nhỏ, 28 tuổi, tại phòng 102 Bệnh viện Truyền máu huyết học TP.HCM. Hai anh chị sống tại Trà Ôn, Vĩnh Long, thành hôn năm 2006 sau sáu năm yêu nhau. Ban đầu ba anh Vũ không bằng lòng cô con dâu tên Nhỏ nhưng lại to con.
Ông cụ sợ sau khi sinh đứa con đầu lòng, chị Nhỏ sẽ “bề xề” và anh Vũ sẽ bỏ vợ. Nhưng không! Mang thai được bốn tháng, chị Nhỏ được chẩn đoán bị bệnh bạch cầu cấp. Bác sĩ khuyên bỏ cái thai để dồn sức chữa bệnh, chị không chịu. Ngày 9-10 vừa qua chị sinh non, con gái đang nằm trong khoa nhi Bệnh viện Từ Dũ, còn chị thì vào Bệnh viện Truyền máu huyết học.
Hai vợ chồng lúc mạnh khỏe cùng bán trái cây ở chợ. Giờ cả nhà đều ở bệnh viện. Tôi hỏi anh có cảm thấy nặng gánh không, anh tươi cười: “Chăm sóc vợ con là bổn phận của tui, có gì mà phải cảm thấy gánh nặng. Vợ con mạnh khỏe, mình vui rồi. Còn điều trị lâu dài cũng phải ráng thôi... Tiền bạc ky cóp mấy năm bây giờ đến lúc xài rồi... Lo được lúc nào hay lúc ấy vậy”.
Vợ chồng anh Nguyễn Văn Nam - Ảnh: N.H.
Sướng khổ bên nhau
Trong bệnh viện không ít những cặp vợ chồng tận tụy bên nhau như thế. Như vợ chồng anh Lý Văn Châu, 38 tuổi và chị Nguyễn Thị Hà, 31 tuổi, người Bạc Liêu; vợ chồng anh Nguyễn Ngọc Sơn, 38 tuổi, chị Đoàn Ngọc Mỹ, 36 tuổi, người Cần Đước, Long An...
Có cả những đôi là dân thành phố gốc, từng sống giàu sang sung sướng, giờ người bạn đời đang nằm tại phòng cách ly. Họ tránh nói về mình và chỉ một câu từ chối: “Vợ chồng sướng khổ, vui buồn có nhau. Có gì đâu mà phải kể...”.
Anh Nam lại nghĩ khác: “Cần kể chuyện mình để nhắc nhở những đôi vợ chồng khác đừng vì một lý do “nhỏ như con thỏ” mà bỏ nhau, lôi nhau ra tòa xé hôn thú...”.
Anh Nguyễn Văn Nam, 38 tuổi và chị Lý Thu Hồng, 35 tuổi sống tại phường An Hòa, Rạch Giá, Kiên Giang. Chị Hồng làm tạp vụ tại sở xây dựng, anh Nam là công nhân Nhà máy Đóng tàu tỉnh Kiên Giang. Chuyện tình của hai người thật vui.
Trong đám cưới anh của một người bạn, chú rể hỏi anh Nam: “Mày thích em vợ tao không, tao làm mai…”. Anh gật. Thế là sau năm năm yêu nhau, năm 1997 cả hai làm đám cưới trùng thời điểm cơn bão số 5 đang “quậy” làm đôi vợ chồng son xấc bấc xang bang.
Họ cưới nhau mùa bão tố, bị bão dập vẫn vui; giờ cả hai cũng đang trải qua một mùa “bão” thử thách lòng chung thủy và tình yêu thương khi ngày 23-9-2009 vừa qua, chị Hồng nhập viện với căn bệnh bạch cầu cấp dòng Lympho M3. Bác sĩ báo phải chuẩn bị 160 triệu đồng cho việc điều trị. Bao nhiêu vốn liếng, tiền dành dụm của anh chị được mang ra giành giật cuộc sống với tử thần.
Nói chuyện cùng anh chị, tôi không nghe một lời thở than cho tình cảnh nghèo nàn hay oán trách ông trời trêu ngươi. Ngược lại, cả hai hớn hở khi nhắc đến hai đứa con đang còn ở quê. Bé Nguyễn Trung Tín, 9 tuổi, đang học lớp 3 Trường Trưng Vương; bé Nguyễn Trung Khánh, 5 tuổi, tương lai có lẽ trở thành... nhà sinh vật học.
Anh Nam cười vui: “Vì lúc nào bé cũng bi bô xem và nói về thế giới động vật trên tivi tuy bé chưa đến trường”. Thấy chị Hồng phải cạo trọc đầu để tiện việc điều trị, tôi hỏi anh vẫn yêu chị chứ. Không quan tâm đến câu hỏi “vô duyên” của tôi, anh ôm chị Hồng và hôn lên má chị thật nồng nàn. Cả phòng bệnh 107 vỗ tay hoan hô.
Nhìn những người chồng, người vợ chăm sóc một nửa của mình, nhắc nhở uống thuốc, chạy ra chạy vào bệnh viện, lên thành phố, về quê chạy tiền chạy bạc... không ai có thể cầm được nước mắt và thán phục sự hi sinh, lòng chung thủy của họ. Nếu bạn còn chưa tin vào hôn nhân hãy thử đến gặp họ!
Điều con người cần cuối cùng vẫn chỉ là tình người, không phải là gì khác. Tôi chỉ mong mình sống, đừng như giọt nước mắt chỉ chảy xuôi. Đừng để một ngày nọ điều mình làm chỉ còn có thể là đốt một bộ quần áo gửi đi cho người đã mất và khóc...day la mot cau chuyen rat hay ,va tui rat thich loi ket cua cau chuyen ,cung lam nuoc mat va chua cay!cuoc song that con nhieu dieu !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét